[KOOKV Fanfic] Yêu Anh Đến Điên Dại / Chương 139: Đừng không cần anh
[KOOKV Fanfic] Yêu Anh Đến Điên Dại
  • Thư ký Park đưa Kim Taehyung và Kim Dahyun đến bệnh viện, đợi đến cửa phòng bệnh, cậu vốn định ôm bé đi vào liền bị thư ký Park ngăn lại.
  • Thư ký Park
    Thư ký Park
    Để tôi đưa bé đi nơi khác chờ, ngài cứ vào đi
  • Kim Taehyung có chút không yên lòng nhìn Kim Dahyun, bé như nhìn thấu cậu khó xử, buông tay ôm cổ cậu ra, nhẹ giọng nói.
  • Kim Dahyun
    Kim Dahyun
    Con ở bên ngoài chờ ba
  • Kim Taehyung vẫn có vẻ do dự, thư ký Park vươn tay đón Kim Dahyun.
  • Thư ký Park
    Thư ký Park
    Tôi sẽ trông bé, cậu cứ an tâm
  • Kim Dahyun cũng không kháng cự, ngoan ngoãn để thư ký Park bế đi.
  • Kim Taehyung lúc này mới gật đầu, ôn thanh dặn dò Kim Dahyun mấy câu, lại hướng thư ký Park nói.
  • Beta Kim Taehyung
    Beta Kim Taehyung
    Làm phiền cô rồi
  • Sau đó đẩy cửa bước vào. Kim Taehyung vào phòng bệnh, nhìn thấy Jeon Jungkook muốn tiến lên phía trước nhưng chân lại ngập ngừng dừng lại. Lời thư ký Park nói quanh quẩn trong tâm trí, có điều khi chân chính đối mặt với hắn, cậu lại bắt đầu thấp thỏm hoài nghi.
  • Những lời kia… thật sự không phải ảo giác chứ?
  • Jeon Jungkook ngồi dựa lưng trên giường, hai mắt nhắm chặt, mày nhăn thật sâu như đang nghĩ điều gì đó. Hắn nghe tiếng cửa liền mở mắt ngẩng đầu, nhìn thấy cậu đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt cậu tràn ngập lo lắng, rồi dần trở nên chần chừ. Vết khâu của hắn còn chưa hoàn toàn khép lại, lúc đưa tới bệnh viện thậm chí còn chảy máu loãng, xung quanh sưng tấy nhiễm trùng. Bác sĩ xử lý xong vết thương cảnh cáo hắn không được hoạt động mạnh, thế nhưng hắn nào còn lo nghĩ đến việc này, vội vã xốc chăn lên muốn tự mình đi qua.
  • Kim Taehyung vừa thấy động tác của hắn, cố không nghĩ nhiều nữa mà tiến đến đè tay hắn lại, khẩn trương vội nói.
  • Beta Kim Taehyung
    Beta Kim Taehyung
    Anh đừng cử động…
  • Jeon Jungkook đáp ứng, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay.
  • Kim Taehyung cũng không tránh ra, do dự ngồi xuống bên cạnh giường.
  • Hai người ngồi cách nhau thực gần, Kim Taehyung nhìn ngũ quan ngày càng khắc sâu mệt mỏi của hắn, thì thào nói.
  • Beta Kim Taehyung
    Beta Kim Taehyung
    Tôi nghe thư ký Park nói, thân thể của anh hiện giờ không được tốt
  • Beta Kim Taehyung
    Beta Kim Taehyung
    Tôi… tôi cho rằng…
  • Nói đến đây ngập ngừng dừng lại.
  • Jeon Jungkook nhắm mắt lại, giúp cậu hoàn thành.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Em cho rằng, em đi rồi, anh hẳn phải cảm thấy may mắn vì vứt bỏ được trói buộc
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Chỉ cần hai ba ngày là có thể quên em sạch sẽ, có đúng không?
  • Kim Taehyung bị nói trúng tim đen, nhất thời tay chân trở nên luống cuống.
  • Jeon Jungkook nhìn Kim Taehyung như vậy, cười nhạt một tiếng.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Park Jimin nói rất đúng, cho tới bây giờ em cũng không tin anh yêu em
  • Hắn cứ như tùy tiện mà nói, không tận lực, cũng không trịnh trọng, giống như ba chữ “Anh yêu em” này là vốn là điều đương nhiên.
  • Kim Taehyung trừng lớn mắt nhìn hắn, tay vừa mới động đã bị hắn dùng sức nắm chặt.
  • Kim Taehyung nghe lời hắn nói, đột nhiên nghĩ đến đêm hôm đó, cậu thu dọn xong hành lý ngủ trên ghế sô pha, trong đầu thoáng hiện lên các loại hình ảnh, cuối cùng dừng ở Jeon Jungkook ngồi xổm trước mặt cậu, ánh mắt anh tràn ngập nhu tình, nhẹ giọng thoảng như gió hỏi.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Vì cái gì cậu lại thích tôi?
  • Cậu luôn cho rằng những điều này chỉ là ảo giác, là tự cậu tưởng tượng ra hạnh phúc trong mộng kia. Là cậu không biết, Jeon Jungkook cho tới bây giờ cũng không nói với cậu, khi cậu sinh bệnh đã được anh chiếu cố ôn nhu đến vậy.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Dẫn em đi gặp bọn Min Yoongi ăn cơm, vốn là muốn trước mặt mọi người nói ra quan hệ của chúng ta
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Nhưng anh lại giận việc em thờ ơ với sự xuất hiện của Jung Nayeon
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Lại nghĩ đến từ sau khi tỉnh lại em vẫn luôn muốn rời đi nên mới cố ý chọc giận em mà hôn cô ta
  • Jeon Jungkook nhìn Kim Taehyung, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú nói.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Còn có đêm hôm đó anh uống nhiều rượu, cuối cùng chỉ nhớ rõ em đứng trước giường chăm sóc anh
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Sau này anh mới biết được người đó là Jung Nayeon chứ không phải em
  • Hắn nghĩ tới lần trước đề cập chuyện này với cậu không khí quả thực vô cùng căng thẳng, dừng một chút, rồi nhẹ giọng nói.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Nhưng Kim Taehyung, em hãy tin anh, anh tuyệt đối chưa phát sinh chuyện gì với cô ta
  • Kim Taehyung không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Jeon Jungkook, như là có chút không hiểu đột nhiên hắn giải thích mọi chuyện như thế là vì lí do gì.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Anh còn đi chùa cầu phật châu cho em, trên đường về, thư ký Park nói không thấy em…
  • Jeon Jungkook nhớ tới cảm giác lạnh lẽo cùng sợ hãi khi đó, trong lòng hơi đau xót.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Anh…
  • Hắn há miệng thở dốc, bản thân còn muốn nói rất nhiều, nói hắn vì cậu đã đối diện với tình cảm của mình, nói hắn vì cậu mà đối kháng với cha, nói hắn vì tìm cậu mà trả giá bao nhiêu cố gắng. Chính là cuối cùng cảm thấy những lời kia không đáng giá nhắc tới, mở miệng nói, lại chỉ khàn đặc nghẹn nói một câu.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Anh đã tìm em thật lâu…
  • Kim Taehyung vẫn trầm mặc không nói gì.
  • Trái tim Jeon Jungkook nhói lên, hắn nhắm chặt mắt, sau đó mở ra nhìn Kim Taehyung, nhẹ bẫng như tự nói.
  • Alpha Jeon Jungkook
    Alpha Jeon Jungkook
    Kim Taehyung… đừng không cần anh
  • Kim Taehyung vẫn luôn cắn chặt răng, khớp hàm nghiến chặt nhẫn nhịn nước mắt, rốt cục vì những lời này của hắn mà vỡ đê trào ra. Kể từ khi gặp hắn, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn ở phía trước, chỉ có cậu ở phía sau gập ghềnh đuổi theo. Từ khi nào mà Jeon Jungkook thế nhưng lại đuổi theo bước chân của cậu, thấp giọng thỉnh cầu “Đừng không cần anh”?
  • Cậu muốn nói nhiều lắm, nhưng mở miệng một chữ cũng không thể nói ra, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, khóc đến cả khuôn mặt đẫm lệ.
14
Chương 139: Đừng không cần anh